Reatimes đã sinh ra "Hùng Tây Nguyên" và tôi tự hào về điều ấy. Giờ trên Facebook của tôi, sáng thứ Hai hàng tuần, bạn đọc của tôi luôn đợi 7 giờ để đọc "Hùng Tây Nguyên" trên Rea Blog.
Lúc vào nói mới kinh. Ăn xong, ngồi uống nước với chỉ huy đồn, đúng giờ, chúng tôi lên hội trường, bộ đội đã ngồi sẵn. Trực ban hô tất cả đứng dậy, chào tôi rồi... báo cáo tôi, kinh lắm, không kể nữa...
Gần sáng thì cả ba cô rút sang lớp học, nhường cho chúng tôi cái sạp tre, cách nhau bức liếp. Những tiếng thở êm đềm, gió ràn rạt, đống lửa lúc tối lúc sáng, tàn lửa bay lao xao như tâm trí ngổn ngang từng người...
Được nghe ông nói chuyện, thú vô cùng. Tôi cứ như anh trò nhỏ ngồi nghe, mà thu nạp, mà học hỏi. Đủ thứ chuyện, hầu như chuyện gì ông cũng biết, đã biết là nhớ vanh vách và khi kể thì còn liên dẫn...
Giữa cái náo nhiệt xe cộ đời thường, màu tím bâng khuâng như một hồi ức làm tâm thế con người trầm lại, mềm xuống, thảng thốt, mê hoặc. Một bông tím, một cành tím chả nói làm gì, đây cả một cái cây bùng lên mà tím.
Dã quỳ không mọc đơn lẻ, quấn vào nhau thành từng thảm, kết thành vạt, trùng điệp miên man và thăm thẳm trước sự rợn ngợp của chiều cao nguyên lúc nắng đang vàng nhất, gió đang lồng nhất, và người đang cô đơn nhất.
Cây xanh là một phần của trường học, cũng là một phần của đời sống, của trái đất. Không chỉ một phần đơn thuần mà là quan trọng và chủ yếu. Loài người chỉ là một bộ phận nhỏ nương nhờ bóng cây xanh ấy...
Đã có khá nhiều người, chết có, tàn tật có, từ chính những con chó nuôi của mình, loại chó nhập khẩu to như con bê. Và ta vẫn thấy xu hướng nuôi chó khổng lồ đang phát triển...
Ôi chao ơi "bấm"! Tưởng chỉ là bấm nhưng nó lại không chỉ thế, nó là toàn bộ một hệ ứng xử mới, một cách sống mới, thích nghi để hòa nhập, để sống và tự do...
Có khi chỉ để ngồi nhâm nhi cà phê ở cái quán sát nhà chú em, nghe Trịnh và đợi em dâu nấu một bữa cơm quê, càng quê càng ngon, với măng chua nấu cá, chóp môn muối kho chạch, cá tươi kho với rất nhiều ớt, và hến...